nhớ chăng
      
      
      
      
        Nhớ chăng? Anh cùng em nô đùa 
Ngây thơ như trẻ lên ba 
Anh đứng bên cạnh 
Coi em thêu thùa 
Em thêu con phụng 
Đậu trên cành ngô . 
Anh giựt lấy khăn 
Tức mình ngó anh em háy 
Em mượn tơ duyên kết lấy 
Giải đồng tâm. 
Nào có phải anh với em 
Tự kết mối lương duyên 
Đó chẳng qua 
Vì cha mẹ đôi bên 
Ưng kết tình riêng. 
Rồi ba em lại mất 
Rồi ba anh chẳng còn 
Mẹ em giàu có 
Mẹ anh nghèo khó 
Rồi lời hứa năm xưa 
Cùng với giòng nước chảy qua . 
Đi biệt 
Không về. 
(Gái Quê)