uyên ương
Tình đã đến trong những ngày địa ngục
Trong những ngày người, thú phải như nhau
Trong những ngày ác quỷ tọa ngai cao
Phô nanh vuốt bày gươm đao xiềng xích
Ta gượng sống giữa bao trùm nỗi chết
Tay khăng khăng cầm giữ nụ hoa hồng !
Khi yêu ai ta mãnh liệt sinh tồn
Ta chịu đựng phi thường, cực hình man rợ.
Vai kịch thảm đời chọn ta đảm nhận
Ðơì chọn ta để chà đạp không nương
Lúc em vừa chợt hiểu, chợt ngùi thương
Thì hai đứa còn đâu cơ hội nữa !
Tình đã đến trong những ngày nhuộm đỏ
Trong những ngày Thượng Ðế phải ra đi
Trong những ngày giá trị của lương tri
Ðược thẩm định bằng tín điều duy vật !
Tình đã đến trong những ngày địa ngục
Trong những ngày cướp của, sát nhân
Trong những ngày nhãn hiệu "nhân dân"
Dán bừa bãi trên mỗi hành vi bạo ngược !
Có những chiều ta muốn hôn em, rồi khóc
Mùa bình an nào chờ đợi uyên ương ?
Nhớ hôm xưa em mảnh khảnh tan trường
Hương trinh khiết ngây ngây chiều nắng lụa
Áo đông phương còn e dè trước gió
Ðôi tà ngoan chưa phỉ sức tung tăng
Bụi trần gian chưa gợn vướng mi cong
Thơ ta sáng theo hồn ta trẻ nhỏ
Nhớ hôm xưa em bình minh thiếu nữ
Môi vô tư chưa bợn nhuốm hơi người
Tay măng tơ chưa vọc nước dòng đời
Tóc bính thảnh thơi chưa phiền khói thuốc
Ta lẽo đẽo theo tình ê ẩm bước
Ðể chiều về nghẹ thấm thía gian nan !
Nhớ hôm xưa em mơ mộng nhẹ nhàng
Hay hát khẻ đôi bài tình man mác
Trang thư nhỏ ép bông hoa, làm dáng
Cài tơ nhung lên tóc mượt, làm duyên
Cười với tình nhưng... tránh vội sang bên
Như thể sợ tình yêu làm lấm áo !
Chim trong tổ biết chi đời giông bảo
Em con cưng nào biết tuổi lưu đày
Em yên vui sao đoán được một ngày
Run tay vuốt máu chồng nơi lao ngục !
Em gia giáo phải lòng anh lang bạt
Xưa, lặng nhìn nhau tim đập, vì yêu
Nay, lén nhìn nhau bi thiết vợ chồng tù
Khoảng phân cách hai lần rào gai thép !
Xưa nước mắt giận hờn "anh thấy ghét"
Giờ mau tay quệt lệ thảm, thân tàn
Ngó theo em ra tắm vũng trâu đầm
Thất thiểu bước nối chân hàng nữ tội
Ta thờ thẫn không hay mình khụy gối
Ngồi bệt hồi nào trong lúc đứng đeo song...
Giá phận người phải trả bằng đau thương
Chẳng hạn định bao nhiêu là cùng tận
Thôi, hãy cùng ta coi thường sự sống
Hãy cùng ta lãng mạng giữa gông cùm !
Dành lại đi em giọt lóng lánh dang rưng
Hương buồn bã cũng đừng nên phí phạm
Dành lại đi em giọt ngùi giọt ngậm
Lỡ mai xa còn... mòi mặn đôi dòng
Thuở ly tan, còn luyến tiếc đây, gần
(đời mất mát lường đâu nổi mà giữ ?)
Ta lê lết qua từng giờ nhừ tử
Ngày bức hơi, đêm tra tấn tinh thần
Bốn thước vuông ngọ nguậy hai mươi thằng
Bị đè bẹp, dĩ nhiên con thú đẹt !
Bạn tù ơi vô tình bây ác nghiệt
Cơm thăm nuôi ta liếc trộm chực thầm
Bây ăn rơi, ăn rớt dửng dưng
Lại nói dóc : bo bo ngon hơn gạo !
Ta nhẫn nhục qua từng giờ tàn bạo
Chứng kiến thân nhân cha mẹ trần truồng
Chứng kiến nạn nhân sợ chết cuống cuồng
Trước họng súng lạnh lùng tùy tiện !
Ta ngán ngẩm qua từng phen khựng, điếng
Chứng kiến bạn bènghệ sĩ bán lương tâm
Chứng kiến nhà tu bán rẻ linh hồn
Bán giáo chủ chọ cửa hàng thực phẩm !
Hỡi đầu óc kẻ nuôi mồm cẩn thận
Ngày mai có định mệnh của ngày mai !
Thôi, hãy cùng ta uống, cạn, em ơi
Bi đát xuống ruột non chờ tiêu hóa
Em sẽ thấy hận thù là phép la.
Tháp cho người đôi cánh lớn hăng say
Như đại bàng khi dũng mãnh nghiêng vai
Săn hạnh phúc từ vòm trời lý tưởng !