nghẹn ngào
1995
Này em, "bánh đúc có xương"
hờn chi, thiên hạ thói thường ong ve
bạc vàng há dễ đem khoe
con gọi "Mẹ!", đủ anh nghe nghẹn ngào
Người ta vơ đũa, kể đâu
anh xin quỳ trước cao sâu lượng đời
ngắm con ôm mẹ ngủ vùi
muốn ra ôm cả cõi người mà hôn