thuở đã qua
Anh không phải là nhà khảo cổ
Khai quật những di tích lịch sử
Tìm lại một thời văn minh...
Anh đọc lại những bức thư tình
Khai quật quãng đời xưa cũ
Tìm lại những dại khờ một thời trai trẻ
Cái thời giơ tay đo khoảng cách các vì sao
Trái tim cồn lên đập nhip thủy triều
Cả dại dương thu về trong tầm mắt
Chân đạp núi cao khiến mọi người chóng mặt
Cái thuở ngang tàng mà rất vô tư
Cái thuở yêu thương nhiều đến ứ thừa
Cái thuở nhìn chân trời cứ ngỡ trời gặp đất
Cái thuở dành riêng cho mình chỉ một mầu mây
Coi người mình yêu như ngôi sao nào đấy
Ôi cái thuở kiêu hờn mà rồ dại
Những bức thư tình viết mãi vẫn không đầy
Cái thuở cầm tình yêu trong tay rồi tình yêu tuột khỏi tay
Rơi xuống đất như đồ trang sức
Cái thuở thích ngắm người yêu cười, thích nhìn người yêu khóc
Đùa với khổ đau như đứa trẻ với đồ chơi...
Tuổi trẻ qua đi, tất cả không còn
Giờ đọc lại những bức thư để hồn chảy máu
Tìm lại tro tàn của một thời yêu dấu
Những dòng chữ bỗng nhòa trước chua xót rưng rưng
Vì tuổi trẻ ngông cuồng ta đã sống vô tâm
Vì một thuở ta chưa hề biết khóc...!