dần phai như cổ tích
Rồi một ngày em anh về thăm lại
Quê hương mình nơi sông núi hồn thiêng
Có những con đường thấm máu tổ tiên
Bao đời chảy, để giữ từng tấc đất
Dòng lệ ứa ngậm ngùi nhìn phương Bắc
Ải Nam Quan nay đã mất còn đâu
Huế buồn chi? Vẫn cổ kính một màu !
Chuông Thiên Mụ gióng tiếng sầu muôn thuở
Thăm Saigon đêm đèn hoa rực rỡ
Cố che đi những góc phố tối tăm
Nơi con người vật lộn với miếng ăn
Em húng hắng trong ngôi nhà ổ chuột
Đưa nhau đi thăm một vùng sông nước
Ơi Cà Mau, không còn tiếng đồng dao
Chiều quê hương nắng trải đẹp muôn màu
Sao vẫn thấy dòng sông như nhuộm máu
Lần ta về, trong tim vang tiếng sáo
Âm điệu buồn của một khúc Nam Ai
Mộng ngày xưa... thôi nhé, gió mây bay!
Câu chuyện cũ dần phai như cổ tích ...