nỗi chìm
Men nồng say câu thơ
Vị đắng cay con chữ
Ngọn nến tàn hững hờ
Đêm mới dần hóa cũ
Vùng ký ức sương mù
Quay quắt tìm dư ảnh
Hiện thực lẫn ảo hư
Lạc giữa rừng cô quạnh
Chữ vá ghép bức tranh
Mực nhạt màu loang lở
Vận lạc loãng âm thanh
Vần nối câu dang dở
Tâm lạc mất ý thơ
Hồn ngỡ ngàng lạc lõng
Vươn tay níu giấc mơ
Mong manh làn khói mỏng
Biển đời quá mênh mông
Nước xuôi dòng chẳng đợi
Những vần thơ long đong
Sóng lùa xa dịu vợi
Lênh đênh giữa trùng khơi
Bến mơ còn ai nhớ
Lạc nhau rồi người ơi !
Nỗi chìm câu duyên nợ