tượng ðá nào biết khóc !
Anh gởi em bài thơ anh vừa viết
bài thơ buồn như bất diệt, đời anh
là tiếng vạc sầu rời rạc thâu canh
là tượng đá đứng lặng câm muôn thuở
tượng đá buồn không, em ơi giữa chợ
nhìn dòng người đang hăm hở qua nhanh
em là em, và anh mãi là anh
nên chi thế , đành vì nhau mà khóc ?
anh của ngày qua, thời gian hằn học
nét phong sương trên mái tóc điểm màu
đừng em ơi, đừng cắt xé lòng nhau
ta không thể, đừng gởi trao tha thiết
em cô tiên, trên tay không đũa phép
anh trơ gan, gán ghép tuổi thời gian
hoàng hôn sẽ về tiễn nắng đi hoang
tình bèo bọt vỡ tan trên ngọn sóng
cơn gió lạnh ru cuộc tình sốt nóng
vòng tay chưa dang rộng đã nghe đau
anh xin em, mình muộn lỡ đời nhau
đừng bước nữa đường dẫn vào bến khổ
em là em và anh là muôn thuở
của vì sao yên ngủ cuối trời xa
em long lanh nghiêng bóng giu*~a Ngân Hà
anh lẩn trốn trong bao la vũ trụ
chiều nay mưa, tượng đá nhìn buồn rũ
giọt xót thương ái ngại phủ thân côi
hạt lăn dài trên khe mắt đầy vơi
chẳng phải đâu em ơi - giòng nước mắt -
nào biết khóc, tượng đá nào biết khóc !