vỡ vụn
khi mặt trời đã rơi bên kia núi
thì niềm tin cũng vụt tắt, ngỡ ngàng
gom mảnh vụn một mình ta lầm lủi
đi bên đời vá víu những trái ngang
trong bóng tối, ranh giới miền sâu cạn
dọ dẫm đường, vấp ngã giữa màn đêm
xoa vết đau, khập khiễng vùng đá sạn
bước thấp cao, rỉ máu gót chân mềm
nặng vai gánh những chuyện đời đong đếm
phủ rong rêu những vết cắt hằn sâu
vẫn lặng lẽ cháy trong vùng kỷ niệm
viên gạch nung với ngọn lửa thương sầu
sau khung cửa ký ức còn in dấu
dù tàn tro và nhân ảnh mịt mù
xót kiếp chim bay không nơi để đậu
mộng vỡ tan theo từng bước phiêu du
vùng đất lạ, ta ngồi ôn quá khứ
bao tin yêu như lá rụng bên đường
ghi viết lại thêm đau lòng con chữ
gởi trả cho đời, như khói như sương.
TTL