tình ðã xa rồi
      
      
      
      
        Em trở về chốn xưa mà sao em khóc 
Chân bước ngập ngừng, cứ ngó lại không đi 
Nghĩ đời trước kia ôi sao mà khó nhọc 
Có lấy chồng thì rồi cũng chia ly 
Em xa xứ, xa anh vì lẽ đó 
Một lẽ rất thường tình, manh áo, miếng cơm 
Vì lẽ sống vì công bằng vì danh dự 
Làm thân trâu xứ người anh có biết chăng ? 
Lúc em trở về anh quần là áo lụa 
Vẫn tâm sự với em lương ba cọc , ba đồng 
Nhưng nhờ vợ , đời sống có khá giả 
Nếu mà không đời cũng đã long đong 
Ôi thương quá tấm thân không là liễu 
Một việc làm , một chỗ để tới lui 
Vợ lo hết , tối về chỉ ngủ thôi 
Ðơn giản vậy nên anh đâu còn biết .. 
Em sáng tối khuya những ngày biền biệt 
Mặt trời không thấy đâu ,mặt trăng thấy hoài 
Thức là ngủ , ngủ là thức , chẳng phân biệt 
Người quen ngoài đường cũng nhìn như chẳng thấy ai . 
Cái đời tha phương nó vậy anh ạ 
Em chẳng trách đời, em chỉ trách em thôi 
Ấy mới đó mà ba thập niên rồi anh nhỉ 
Nhắm mắt cái nữa , em bỏ cuộc đời trôi 
Còn chi nữa tình mình trao ngày ấy 
Cái ngày em tuyệt vọng , anh khố rách áo ôm 
Nay em chẳng là ai , anh cũng chẳng cần em 
Nên cả hai cũng chẳng có gì phải ôm đồm 
Thôi thì vậy cứ để tình ta xa 
Anh nhé . 
6/1/05  
                                                        
Vành Khuyên