niềm đau hóa thạch
Rừng chiều giăng lá đổ
Vang vọng vó câu buồn
Lá lìa cành khắc khoải
Cuốn theo ngựa không cương
Em soi đời nguyệt bạch
Từng sợi tóc trắng ngời
Người đi rồi để lại
Ảnh tượng buồn khô môi
Niềm đau em hóa thạch
Người khảo cổ muôn đời
Đóng đinh tình lên vách
Treo muộn phiền chơi vơi
Đường nào hai bóng ngả
Em về buộc vết thương
Rừng xưa giờ đỏ lá
Trên mặt nước hồ gương
Ước gì làm cát bụi
Không ưu sầu đắng cay
Vẫn ung dung tồn tại
Mặc nhân thế cuồng quay