gọi tiếng phù du
      
      
      
      
        Khói lam nhạt nắng hoàng hôn 
Từng cơn gió thổi buốt hồn 
Thu đã về chưa trong mắt 
Mà lá đã rơi rụng hờn 
Thu đến, buồn nắng đó đây 
Chiều tím vạt áo em bay 
Dĩ vãng xưa về góc nhỏ 
Niềm đau thuở ấy dâng đầy 
Người hỡi, thu ở nơi đâu 
Có hay ta tiếc thu sầu 
Có hay lá chết từ dạo 
Mặt trời khuất bóng hư hao 
Lá xa cành, lá về đâu 
Tình xưa chôn kín đậm sâu 
Mưa rơi từng cơn buốt giá 
Trên môi ướt hạt tình sầu 
Mưa rơi lạnh thấm vai gầy 
Mưa rơi đi nỗi đọa đầy 
Từ nay dòng đời cách biệt 
Còn đâu ước hẹn ngày mai 
Đưa tay hứng giọt mưa thu 
Một mùa lá đổ mịt mù 
Xa xa võng trời giăng tím 
Trăm năm gọi mãi phù du