phù du
Ta cô độc như một hành tinh lẻ
Chiều, lang thang trên những phố đông người
Nghe lòng mình, sao cứ thấy chơi vơi
Mới chợt nhớ, tình yêu, ta không có !
Vẫn khao khát, dù vòng tay để ngõ
Cho tâm tư mang điểm tựa nơi nào
Rồi mai đây giông tố đến ra sao
Ta cũng mặc, vì đời như trái đắng
Đêm trăn trở trong những lần chờ sáng
Xao xác buồn vì đáp số của tình yêu
Ta mới hay, mới thấm thía thật nhiều
Vẻ phai nhạt nơi lòng người muôn ngã
Thôi, hết mộng một ảnh hình diễm ảo
Tình hôm qua không thể giống ngày mai
Vũ trụ nầy còn có lúc đổi thay
Và nhân thế cũng chỉ là cát bụi
Hoa mộng cũ không còn chi tiếc nuối
Ta lắng sầu cho một kiếp phù du
Tìm lãng quên, ta muốn tự buông xuôi
Theo cánh gió, giữa khung trời phiêu bạt...