giã từ
Châm điếu thuốc để nhìn làn khói thuốc
Để nghe lòng lịm chết với đau thương
Cuộc đời ta sao lại lắm đoạn trường
Nên cứ mãi làm con tầu qua nhiều bến
Ta đã chán những đón đưa hò hẹn
Những người tình hờ hững, bướm đùa hoa
Muốn lang thang như một kẻ không nhà
Cho trọn kiếp con thuyền không bến đỗ
Bao năm rồi, biết bao điều lầm lỡ
Có được gì ngoài những nỗi trái ngang
Lòng xót xa ta muốn hóa mây ngàn
Bay ra khỏi nơi khung trời hiện tại
Ta muốn quên những ngậm ngùi tê tái
Những điệu buồn ray rứt mãi trong tim
Những khổ đau dằn dặt đến triền miên
Mong mờ xóa những chuyện tình dang dở
Lòng băng hoại, bao ước mơ tan vỡ
Tim khô cằn như mảnh đất mù rong
Mộng ái ân hoen rỉ bụi phong trần
Ta muốn về thuở lên năm lên bảy
Không để yêu, mà để lòng yên nghỉ
Trong thơ ngây với giấc mộng không tên
Chuyện tình yêu xin gác lại một bên
Vì đã hiểu cuộc đời là cay đắng