hạ buồn
Gió ngập ngừng... thả Phượng xuống tay em
Thả xao xuyến từ lòng ai mới đó...
Nghe thì thầm... mơn man... từ trong gió
Nhớ không em.. nơi đó .. cánh Phượng hồng
Cho ngỡ ngàng... dừng lại - nhớ mông lung
Ồ ai thế ? Sao nghe lòng man mác
Chiều Hạ đến cơn mưa rào tím nhạt
Gió vương vương xao xác gọi mây về
Quay quắt buồn... nhớ quá cánh đồng quê
Cùng ai thả con diều bay phơ phất
Cơn mưa đến cho tình lên chất ngất...
Em nép vào anh - mưa cũng không đành...
Anh cứ cười hoài mong mưa đến nhanh
Để ôm chặt thêm - mối tình mùa hạ
Mình lớn khôn hơn - mỗi người một ngã
Rồi gió cuốn đi... tình vào xa lạ
Cơn mưa đầu mùa sao bỗng mong manh
Mình xa nhau rồi phải thế không anh...?
Để Phượng buồn rớt rơi từ dạo đó.
TTN