quê mẹ bây giờ
Thuở ấy nơi đây lắm tiếng cười
Bởi hồn thi sĩ đến muôn nơi
Bên đây, bên đó mong rồi nhớ
Chẳng để nơi đây phải ngậm ngùi
Không biết bây giờ nên phải nói...
Diều gì có thể chẳng phai phôi !
Không nghe chua xót hay thống khổ !
Để lại về đây tiếp cuộc chơi...
Mặt trời sáng ra rớt nắng nhạt
Bảy sắc cầu vòng níu chân mây
Đêm về trăng sáng sao nhấp nháy
Thả gió vờn quanh quyện đỉnh cây
Quê Mẹ bây giờ… ai trông thấy…?
Từng cánh đồng xanh lúa chính đầy
Từng đàn chim nhỏ về tổ ấm
Chẳng phải không nơi trú thân gầy !
Nghe lời nhắn nhủ rưng rưng lệ
Thấy lời buồn tênh chẳng thấy người
Xa quê mang nhớ thương vời vợi
Gởi gió mang tình dạo khắp nơi
Băng Băng
19/10/2005