canh khuya
Canh khuya tỉnh giấc
Bồi hồi
Nhìn ra ngoài ngõ
Tường vôi trắng mờ
Bóng đèn đêm tuyết mập mờ
Lạnh lùng bóng lẻ ai chờ xe qua
Rồi mai mình cũng đi xa
Bỏ căn phòng cũ
Mái nhà thân thương
Tuyết nằm trắng
Cả mặt đường
Chiếc xe buýt lại
Để vương vết dài
Dưới kia
Chẳng thấy bóng ai
Đường khuya
Đèn sáng
Ngày mai
Giã từ
Vội vàng viết
Một trang thơ
Như câu từ tạ
Thay thơ người tình
Nguyên Đỗ