thạch sùng và tôi
cứ tắc lưỡi như thạch sùng buổi tối
tiếc mỗi lần thiếu vắng một tình thân
trong ngăn tủ đời tôi xưa khóa kín
có ngăn nào không đầy ắp ăn năn
em hãy đứng thật xa ngoài ký ức
cho tôi về núp bóng mẹ tôi xưa
mười lăm tuổi mái đầu chưa biết rẽ
thích rúc vào lòng nghe tiếng võng đưa
mưa nhỏ xuống trong mắt nhòa mẹ ứa
ôm thằng con đã lớn tự bao giờ
ai hiểu được mỗi giòng sông chia nhánh
đất vỡ bờ đau từng mảng thịt da
rồi một buổi cỗ xe đưa mẹ khuất
nhánh sông tôi bất hiếu chậm quay về
năm mươi tuổi mơ trở thành thằng bé
mẹ đi rồi, thằng bé cũng già nua
trong bóng tối con thạch sùng tội nghiệp
tắc lưỡi hoài trên bốn vách tường câm
đêm tĩnh lặng tôi mơ hồ chợt thấy
dấu thời gian mường tượng vết dao đâm
Lưu Trần Nguyễn