ngọc trong cát
      
      
      
      
        Em từ đất trũng đồng chiêm, 
Thân em như lụa tóc mềm như mây 
Mắt huyền đăm đắm thơ ngây 
Môi phơn phớt đỏ má hây hây đào. 
Trai làng những ước cùng ao, 
Đón đưa cho được lọt vào mắt em 
Em chưa dan díu gì duyên, 
Hoa còn phong nhuỵ ,đào nguyên nguyên đào... 
Đẩy đưa duyên nợ thế nào 
Ai mang thành thị buộc vào thôn quê 
Em từ đồng đất mà đi 
Phồn hoa chưa tỏ đường đi lối về 
Hoa chanh nở giữa vườn lê 
Kẻ khen cũng lắm người chê cũng nhiều 
May thay nắng sớm mưa chiều 
Hoa chanh chẳng lẫn được màu hoa lê 
Hạ sang thu tới đông về 
Xuân đi xuân lại chưa hề ố hoen. 
Như sen nở giữa đầm sen, 
Ngọc vùi trong cát vẫn nguyên dáng hình. 
Em xinh xinh bởi quê mình, 
Phải đâu em ở thị thành mới xinh.