thăm hà nội mùa đông
Trời lạnh lắm Hà Nội mờ hơi thở
Vun vút buồn gió tẻ ngắt từng cơn
Anh và em bước vội vàng trên phố
Ướt đường rồi xóa sạch vết tình thơ
Cây co rúm vươn tay ra quờ quạng
Đọng giọt buồn nằng nặng suốt mùa đông
Sóng khẽ khẽ trằn mình lên bờ đá
Hồ trao Gươm lẳng lặng một chút buồn
Mẹ đứng đó ngậm ngùi trong gía rét
Biết đi đâu gánh rau bán bây giờ...?
Tàn buổi chợ đường về xa quá đỗi
Cơn mưa phùn nặng trên nón mẹ tôi
Đêm lên đèn mùa đông như chợt tỉnh
Em vội vàng băng ngang lộ ngập xe
Cẩn thận nhé cô bé ơi cẩn thận
Chiều đông buồn anh tiễn bé về nhe
Tim thắp lửa sưởi cho đông bớt lạnh
Ôi tình đời đau đáu mặn bờ môi
Cây Hoàng Lan thở dài xao xác lá
Hà Nội ơi lạnh quá một mình tôi