thơ người - thơ tôi
Người dẫu tài ba, thơ ca một túi,
Đi tìm đổi mới bắt nhịp buồn vui
Tôi chỉ cúi đầu trước những ngậm ngùi
Mà xưa cũ cùng thời gian nông nổi
Người vượt đèo cao ngộ ra chân lý
Tôi nằm chờ thời vô vị vần thơ
Trả cho ai một vốc tình nặng nợ
Người chớ dại cười nước tát vỡ bờ
Người ngất ngưỡng, thoát y tâm lộ liễu
Phơi thân mình băng hoại giữa nắng mai
Tôi rụt rè, vần ý thoáng thở dài
Nét hoài cổ gợi hồn tôi xao xuyến
Tôi an phận, mặc thơ người giả điên
4-1-2006
(Kính người Bạn Thơ)