Poem logo
Poem logo

quê hương mình đẹp quá

Tác giả: Thanh Thanh Ngọc
Khi mẹ ra đời
Bà ôm mẹ chạy giặc
Đôi gánh oằn trên vai -gánh theo nỗi nhọc nhằn năm tháng - Chén cơm chỉ đủ cho mẹ ,còn bà ăn rau đắng - mẹ đã lớn lên từ đó giữa lòng bà
Khi anh ra đời
Cha cõng ở trên vai - cha cày cấy đồng gần đồng xa - Anh nhỡn nha chơi đùa với chú nghé non bên bờ mạ mới
Cha thương mẹ ngày ấy tảo tần bên mảnh vườn vun xới - nên cha thương anh bây giờ - Dậy cho anh học chữ nghĩa ,chữ nhân - Dậy anh nhìn rộng khắp xa gần - Cha chắp cho anh cánh chim bằng mơ ước
Khi em ra đời
Em mặc chiếc váy hoa tươi rói - từ mắt mẹ đã mòn mỏi - dưới tay mẹ đường khâu vẫn dịu dàng ,hoa cỏ vẫn rộn ràng trong nắng chói chang - em xòe váy hoa - như bươm bứom tung tăng quanh mẹ quanh cha
mẹ cha cười rạng rỡ - dẫu ngấn lệ nhạt nhoà mắt mẹ
Em chỉ được nghe mẹ kể
Về ước nguyện của bà
Về tình yêu của cha
Về cánh đồng thẳng cánh cò - có con diều cha thả nhởn nha sau ngày gặt hái - Mẹ ra con sông đầu làng - Vục đầy một gánh tình thư thái - Tưới cụm hoa rực rỡ góc hiên nhà - tưới cây ngâu thơm ngát của bà
Em học tiếng đầu đời chữ cha
Học đánh vần chữ yêu thương là Mẹ
Em học những cẩn mẫn của ông, những lo toan chiu chắt của bà
Học tính hăng say của anh của chị
Em yêu tiếng sáo diều quê hương tha thiết
Yêu dòng sông đầu làng có con thuyền tung lưới đêm trăng
Yêu hàng dừa trĩu quả của ông ,cây ngâu thơm lựng của bà
Yêu mảnh vườn của mẹ của cha
Cho dù nghèo vẫn nặng ân tình xứ sở
Trái ngọt vẫn chín trên cành - Hừng đông chim về ca hát
Em sẽ dậy những đứa con của em
Biết quý trọng nghĩa nhân , yêu làng xưa bến cũ
Nén nhang thắp cho ông bà ngày vui pháo nổ
Xin tặng mẹ cha chữ hiếu
Là chén canh riêu cua với lá mồng tơi bờ dậu trước nhà
Cha cười - mẹ cười em cũng cười theo
Quê hương mình đẹp qúa

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm