giã từ hà nội
Chỉ tại anh Hà Nội thành níu kéo
Em chòng chành không nhận ra mình
Hè đốt lửa hay đông lạnh lẽo
Nghĩa lý gì khi em chẳng còn anh???
Gốc cây nào ta đứng một đêm
Dạ hương gột tóc em đầy gió
Chao đảo vầng trăng con dế mèn đạp cỏ
Em đi rồi còn ai đến nữa không?
Liệu có gì thay thế được em
Khoảng trống lòng anh bão còn gào gọi
Nếu có thể Hà Nội ơi! Hà Nội
Phút dùng dằng xin hoá một năm
Chỉ còn trong anh một cái tên
Em đã hiểu...thế là giã biệt
Xin đừng tiễn đưa, đừng vẫy chào da diết
Em sợ mình khóc oà... không chịu nổi biệt ly...