van anh đừng nói
      
      
      
      
        Tôi van Anh đừng nói lời yêu Tôi 
Đừng nhìn ngắm mỗi khi Tôi buồn khóc 
Thế giới riêng Anh chẳng dành cho con bé ngốc 
Nhút nhát rút rè trước lý lẽ con tim 
Tình yêu đã một bận Tôi kiếm tìm 
Nhưng chỉ nhận toàn khổ đau, bất hạnh 
Nước mắt rơi như mưa chưa lần tạnh 
Tôi nhủ riêng mình sẽ nguội lạnh kể từ đây 
Có đâu ngờ Anh lại đến đắp xây 
Miền hạnh phúc nơi hồn hoang cằn cỗi 
Nhưng Tôi sợ lắm nhỡ người ta phản bội 
Dửng dưng đi, thì... xuân sắc nhạt mờ 
Thôi Anh ạ, mong Anh về tìm duyên mới 
Cứ mặc Tôi tăm tối giữa đêm trường 
Dù Anh trách, Anh hờn, Tôi cam chịu 
Xin Anh đừng nhắc tới "chuyện yêu đương" 
Trời sinh Tôi hẩm hiu chẳng tình thương 
Thì tình ấy Tôi xem như giấc mộng 
Chợt thoáng qua rồi tắt vội trong lòng 
Anh ngừng nói để tim Tôi còn đập 
8-4-2005