ta và hắn...!
Ờ ! Mặc kệ hắn kêu ta bằng "bé"
Bởi vì ta có lớn hơn hắn đâu
Tuổi ta nhỏ và thấp hơn hắn một cái đầu
Đứng bên hắn, ta cũng xưng bằng "chú"
Hắn buồn bã lên đường đi nhập ngũ
Ngày cuối cùng hắn còn ghé thăm ta
Tặng cho ta chiếc nhẫn cỏ làm quà
Ta thấy hắn có điều chi khó nói
Gặn hỏi mãi hắn vẫn lắc đầu chối
Vờ giận dỗi ta hất mặt làm ngơ
Bẽn lẽn cười, hắn bảo: Chú sẽ chờ...
Ngày bé lớn mang trầu cau dạm hỏi
Ta đỏ mặt, thẹn thùng duyên con gái,
Hắn ngây ngô nhìn ta thật đắm say
Ta bật cười: Chúc chú lên đường ngày mai
Không thuận buồm cũng vững chèo xuôi mái
Thế là hắn ra đi quên trở lại
Mấy mùa rồi ta cứ đợi, cứ mong
Bạn bè ta đứa nào cũng có chồng
Chỉ riêng ta còn phòng không chiếc bóng
Ta đã nhớn cùng mùa xuân mơ mộng
Tóc ta dài đâu che hết ngày xưa
Nhớ lời hắn thương biết mấy cho vừa
Thầm ao ước hắn về làm lễ hỏi
Rồi một chiều hồn ta thay áo mới
Nghe tin hắn về, ta vội vã sang thăm
Nhà hắn rộn ràng áo tím, áo xanh
Ta ngơ ngác khi hay, hắn sắp cưới vợ
Ta thất thỉu quay về trong nức nở
Mưa lâm râm trên lối cũ hẹn hò
Ném vào thinh không chiếc nhẫn cỏ hắn cho
Như ném bỏ kỷ niệm đầu vụng dại
Qua hôm sau, hắn tìm ta - ta ngại !
Hắn xin ta cho được nắm bàn tay
Ta mặc kệ, ngỡ hắn định chia tay
Ừ, thì nắm, để rồi sau ly biệt
Nhưng sao hắn lại cầm hôn thắm thiết
Ngón tay tình, hắn lồng chiếc nhẫn yêu
Ghì đầu ta vào ngực hắn, hắn kêu:
Nhớ, nhớ quá, nhớ không sao chịu được !
Ta ngỡ ngàng đẩy hắn về phía trước
Hắn ngỡ ngàng quỳ sụp dưới chân ta
_Lấy chú nha, chú yêu bé thật mà
Ta chới với chẳng hiểu mô tê gì rứa ???
Hắn giải thích lòng ta thôi buồn nữa
Ta chợt tức con bé khờ trong ta quá.
_Cổng tân hôn hóa ra chú dành đón bé hả ???
Hắn khẽ gật đầu, ta sung sướng khóc òa
8-4-2004