ru em giấc mộng nghìn năm
Vào cõi chết ta thành người thiên cổ
Giấc mộng nào ta dỗ suốt nghìn năm
Ta nằm yên bên suối vắng âm thầm
Mặc cho cảnh thăng trầm trôi chảy
Đời thề đấy ! Thu phai rồi xuân khóc
Mộng thanh bình lăn lóc suốt trăm năm
Ta nằm say mặc mọi thứ xoay vần
Mặc cuồng bạo ! Cơn bão trời vầng vũ
Sẽ quên hết ngủ muôn đêm không gối
Chẳng tay kề thôi thơm mộng thanh lâu
Tim gan trơ nhớ những phút mặn mà
Ôm bóng mỏi võ vàng trong nhung lụa
Sau ân ái những đêm dài tội lỗi
Ta cô đơn sửng sốt trối vạn lời
Ôi ! Hồn ta đâu tím ngắt môi lơi
Như hoảng hốt giữa cõi đời rệu rã
Đông Hòa