nguyên tiêu
chỗ ta về giòng sông không ranh giới
phải trái đời trôi trắng một vết thương
chữ uyên ương chỉ còn dấu vô thường
chẳng hương khói nên nỗi đau chìm lắng
ta nằm phơi trên chiếc bè lá đắng
vắng linh hồn sương sưởi ngọn hoa đăng
nhớ gào lên da thịt đói vệt trăng
gian dối nhau mùa đông xoay gió ngược
người ngả lưng cái đêm dài bóng tối
nốt lặng im còn xót điệu rung trầm
ngày hôm qua bùng nổ nát vọng âm
giây thinh lặng quấn rung vài bối rối
thả vào sông trên ngọn đèn linh ảo
trôi chơ vơ giòng tư tưởng vô tâm
đã đuối rồi hơi hắt cuối điều lầm
sóng kéo nhẹ điều rêu rong chìm xuống
Phù Phiếm