thương hận
Như cánh nhạn lạc loài trời viễn xứ
Tháng năm dài tâm sự vẫn nôn nao
Từng kỷ niệm chập chờn trong giấc ngủ
Mãi trông vời vùng qúa khứ xanh xao
Người đứng đợi mỏi mòn ngoài cõi vắng
Từng ngày qua, từng giấc ngủ chao dao
Hai tay trắng ôm tình đời trĩu nặng
Ngẩng nhìn lên, ánh mắt đã nghẹn ngào
Ngồi xuống đó bên dòng sông trắng bạc
Tâm sự gì mà con nước lao xao
Nghe hư ảo đi về trên gió cát
Dòng nước buồn rồi trôi mãi về đâu?
Người ngồi đó ngơ ngác nhìn ảo ảnh
Cát bụi mờ như giấc ngủ chiêm bao
Bờ tóc rũ nhạt nhòa màu sương lạnh
Ngẫm kiếp người, thương hận chợt dâng cao !
Bạch-Loan