vu vơ một chút dỗi hờn
Vu vơ một chút dỗi hờn
Từ lúc vắng anh...gió mưa rắc phủ
Một góc hẹp đời chứa đủ những đau thương
Chưa già sao tóc đã đẫm màu sương
Những nhọc nhằn đời thường anh có biết
Người ấy thương em sức cùng cạn kiệt
Và buồn nhiều thấy em luyến tiếc hôm qua
Biết sao được khi chẳng hết phong ba
Và mỗi năm vẫn cứ về..mưa hạ
Từ lúc vắng anh....em mất đi tất cả
Cái kiếp buồn anh còn lạ gì đâu...
Với người ta em đã nối nhịp cầu
Xin đừng trách em lỗi hẹn nhau anh nhé
Đất trời rộng em thì nhỏ bé
Sầu của mưa đau xé...một linh hồn
Khoé mắt cay chẳng biết lẻ gì hơn
Nghe hờn dỗi..bừng lên...quên hay nhớ...
Tìm về với anh...một người muôn thuở
Giờ của em và của chỉ em thôi
Muốn an ủi người ấy một vài lời
Sao....nghèn nghẹn....dằng dai......hờn quá đỗi...