thơ tặng người xa xứ
Xa hun hút một con đường Bạn bè lận đận tận phương trời nào Quê nhà ở phía ngôi sao Qua sông mượn khúc ca dao làm cầu Một thời xa vắng chia nhau Nhớ thương vương lại đằng sau còn dài Một thời xa vắng chia hai Dấu chân mãi mãi chụm ngoài bờ đê Cũng từ độ ấy xa quê Hương bồ kết cứ đi về đêm đêm Cũng từ độ ấy xa em Môi em thắm cứ tươi nguyên một đời Có gì lạ quá đi thôi Khi gần thì mất, xa xôi lại còn