sao người ấy không phải là anh
khi em cần người ấy một bờ vai một ánh mắt,một nụ cười êm ái một chỗ dựa khi trong lòng sợ hãi người ấy đến bên em bất kể ngày, bất kể đêm kể cả khi nỗi nhớ anh cồn cào như sóng biển bóng hình anh vẫn không hiện diện chỉ có người ấy thôi em nhớ về anh chợt nhiên mắt lệ rơi thấm khe khẽ giọt sầu còn nóng hổi người ấy nói : nỗi buồn nào rồi cũng sẽ phôi pha những con đường dẫu có rất xa đồng hành bên em vẫn là người ấy giá như...giá như em ước mong nhiều biết mấy sao người ấy không phải là anh ? người ấy chúc em lời chúc chân thành hạnh phúc đến với em không mong manh như lá cỏ sẽ hiện diện hoài trên khuôn mặt nhỏ nụ cười thật tươi người ấy vui khi em cười trầm lặng lắm khi em buồn, đau khổ mắt ánh niềm vui khi em tỏ thành công rồi em đạt được những ước mơ một lời chúc mừng anh cũng thờ ơ một câu hỏi han anh cũng quên không nói nuốt nước mắt em thấy mình thật tội em có tội tình gì ngoài một tội : yêu anh có không anh một khoảng cách mong manh ? một khoảng trời xanh không phải anh bên em mà là người ấy em nghẹn lòng : bạn thân đấy sao anh không là người ấy vậy anh ?