tình vương vấn
Anh sẽ chết trên đồi hoang vắng
Giữa mùa thu dưới ánh sao đêm
Biết tìm đâu dáng hình hạt ngọc
Rửa cho phai giây phút yếu mềm
Là thế ôi ! Cõi người là thế
Những khổ đau ray rứt tình yêu
Biết làm sao khi đời đã hết
Cuộc yêu đành gởi khúc nghê tiêu
Anh sẽ chết như loài hoang điểu
giữa cô đơn dưới cuối đỉnh trời
Chôn mơ ước vào trong tiềm thức
Chờ sương mai rửa vết thương vơi
Rồi dưới trăng khuya bên thềm suối
Vì sao gầy giây phút xót thương
Một kiếp người u tình chưa tắt
Một kiếp đời đầy những vấn vương
Đông Hòa
01.08.06