giấc cô miên !
Ta chỉ là người khách lãng du
Bao nhiêu ước vọng biến sa mù
Ngàn năm ta vẫn là hoang đảo
Giữa tiếng kinh cầu nức nở ru
Lần hạt đêm thanh vắng vẻ buồn
Một câu đãnh lễ một lần chuông
Bao nhiêu câu niệm bao lần nhớ
Đã tỉnh hay chưa để hết cuồng
Từ độ say tình ta ngủ yên
Nhớ câu em nói nhớ như thiền
Uống môi em ngọt lời ru dại
Như mật ngôn kinh lẽ diệu huyền
Lìa đời ô trọc bước hoang sơ
Một kiếp phù sinh nẻo mập mờ
Cởi chiếc áo tình thơ thẩn mộng
Vào lầu kinh các nhập huyền cơ
Hương Việt