chiều seamriep buồn
Những vòng khói thuốc bay
Ly cà phê chát đắng
Cà phê chát, đắng cả chiều hạ nắng
SiemReap buồn ta chợt nhớ quê xa.
Nhớ buổi chiều nào nắng tháng Ba
Mấy thằng lui cui rũ nhau trốn học
Gò lưng đạp xe, con đường sóc lọng
“Qua nhà thằng Sơn nhé, học bơi !”
Có một thời ta học ít hơn chơi
Gán ghép nhau, trêu ghẹo nhau… rồi khóc
Ghép tên, ghép tuổi, cười đùa, trêu chọc
Rồi có đứa nào lấy được nhau đâu?
Thời gian thật mau
Một ngày hoa phượng đỏ
Bạn chuyền tay ta lưu bút xanh dang dỡ
Ta chẳng nghĩ gì, nguệch vài chữ cho xong…
Thủa học trò ta ước đợi chờ mong
Một ngày kia sẽ thành người lớn
Và hôm nay lòng ta lại gợn
Ước muốn trở về thủa bé khi xưa.
Đừng giận bạn nhé thủa ngây thơ
Ta chỉ nguệch vài dòng lưu bút.
Bạn nhăn mày cho rằng ta đùa cợt
Ừ cợt đùa, nhưng mãi nhớ không quên.
Còn đó không những trang sách ngủ im
Thơ, văn, bạn, thầy nơi trường cũ?
Còn không dấu khắc thân phượng đỏ
Tên tụi mình trước lúc chia tay?
Ta nhìn hình, cây phượng vẫn còn đây
Nhưng bạn ta đã mỗi người một ngả.
Trước cổng trường bóng phượng dài đổ ngã
Ta tìm hoài chẳng thấy bóng bạn đâu.
Huệ, Hằng, Thu các bạn giờ đâu?
Bắc, Tú, Dũng còn tụi mày nữa?
Tụi mày còn nhớ chút nào không hở
Đốt pháo rồi… thầy kỷ luật… năm xưa?
Năm xưa…
Ừ nhỉ năm xưa…
Giờ đã thành một thời để nhớ
Tường rêu phong và cây phượng đỏ
Và những cái tên thân thiết lạ lùng.
Khói thuốc mông lung…
Chiều SiemReap sao buồn thế ?
Cà phê đắng…
Chiều buồn…
Và nắng xế…
Có một người đang nhớ các bạn xưa.