thơ tặng thụy thảo
      
      
      
      
        Tuổi thơ tôi 
Đã xa lắm rồi 
Đọng lại chăng 
Chút gì trong ký ức? 
Chút hồn nhiên 
Hay chút tình rạo rực 
Chút mơ màng 
Hay lãng đãng vần thơ. 
Tôi chưa gặp em 
Cô thi sỹ bao giờ 
Cũng chưa đọc 
Hoa Học Trò thủa ấy 
Tuổi học trò 
Dễ thương là vậy 
Được em chép làm thành những bài thơ. 
Để cho tôi 
Ngơ ngẩn bây giờ 
Đọc thơ em 
Mà bồi hồi nhớ lại 
Hình như... 
Chính là tôi thì phải 
Lẩn khuất đâu đây 
Sau những vần thơ? 
Đã một thời 
Tôi gối giấc mơ 
Sách và thơ 
Đi vào cùng giấc ngủ 
Mộng và mơ 
Chẳng thể nào cho đủ 
Gối mối tình đầu lúc mới học yêu. 
Tôi chẳng biết về Hà Nội bao nhiêu 
Sinh ra lớn lên 
Một thành phố khác. 
Lại thấy thơ em 
Một tình yêu bàng bạc 
Chẳng khác mối tình 
Cho thành phố quê tôi. 
Lớn rồi ư tôi? 
Sao còn thấy bồi hồi 
Như nhìn thấy chính tôi 
Thủa trai mười bảy 
Khi ước mơ hồng trong tim rực cháy 
Khi nhựa thanh xuân 
Đốt bỏng mối tình đầu. 
Lớn rồi ư tôi? 
Chưa, chưa lớn hẳn đâu? 
Vì chỉ đọc vần thơ người lạ viết 
Rõ ràng chưa quen 
Mà sao như tôi biết 
Mà sao bâng khuâng 
Sao thấy thật gần mình. 
Cũng một thời thủa bé mỗi bình minh 
Đếm từng ngày qua 
Mong thành người lớn. 
Giờ đã lớn rồi đây 
Giờ chẳng còn đùa giỡn 
Sao thèm như thủa nào 
Khi chọi dế bắn bi. 
Có ai hỏi tôi 
Giờ ước điều chi? 
Tôi thật thà đáp ngay 
Ước về trở lại 
Một tuổi thơ 
Nhiều đam mê khờ dại 
Một tuổi thơ 
Như những vần thơ. 
Cám ơn em nhé chút mộng mơ 
Em mang lại cho tôi 
Qua chỉ vài con chữ 
Để nhớ lại chút thôi 
Thời yêu hoa màu lửa 
Em nhé thương nhiều 
Người thi sỹ không quen. 
CT: Thụy Thảo là một người viết thơ báo Hoa Học Trò