mau trở lại, em ơi!
Làm sao chắn cho mặt trời khỏi lặn
Đêm đừng về để bớt lạnh, đơn côi
Gió thôi rung cây lá đứng bên đồi
Hồn hết nhớ bóng người thương một thuở
Lòng hoang lạnh như bất ngờ goá bụa
Cõi hồn ta thành bãi vắng tha ma
Mới hôm nào em còn hứa với ta
Sẽ trò chuyện, gởi thư từng ngày một
Ta chờ em như đợi tin giờ chót
Ngày lại ngày chẳng nhận được hồi âm
Tim nhói đau bị đâm phải cọc ngầm
Thuyền sắp đắm nhớ nhung thành lũ lụt
Không dám thả cho giòng đời cuốn hút
Ta bám vào từng cột mốc yêu thương
Những cầu phao cứu vớt dọc bên đường
Mau trở lại này em ta chết đuối