nghiệp thơ
Ai bảo yêu thơ mới vật vờ
Bạn cùng mây gió cũng nên thơ
Sớm mai sương đọng trên cành lá
Chiếu xuống, đêm về thả mộng mơ
Khi lá thu rơi xao xuyến hồn
Con thuyền thấp thoáng ở đầu sông
Gợi bao thi cảm gây bao nhớ
Viết những vần thơ nức nở lòng
Ai bảo làm thơ chỉ thoáng qua
Như mưa, giông, gió, nắng giao hòa
Bao cung điệu nhỉ, bao âm sắc
Mỗi một câu thơ một đóa hoa
Những cánh thơ bay một ẩn tình
Những làn hồng tuyến lúc bình minh
Những con sóng nhỏ trên sông biển
Những tiếng trái tim những bóng hình
Thơ gieo sầu tủi cõi hư vô
Tâm bút xôn xao sóng mặt hồ
Giọt máu lệ rơi mừng tủi tủi
Nụ cười, tranh vẽ, mực sơn tô
Duyên nợ văn thơ nợ tuyệt vời
Hồn người vĩnh viễn mãi chơi vơi
Tuyết, trăng, gió, nắng gieo bao khúc
Để áng thơ bay với vạn lời