thả thơ
Bẻ đôi vần thơ tôi thả theo nỗi nhớ
Về bến xưa làm khách đợi đò sang
Con nước lớn con nước ròng muôn thuở
Có nhớ chăng một câu hẹn lỡ làng
Nửa vần thơ cong lòng chờ đợi
Hết nhớ rồi mong theo nước thủy triều
Nửa vần thơ kia sạt mình bồi lở
Biết khi nào gặp lại người yêu
Vẫn bến cũ con đò khuya sớm
Đôi bờ sang lầm lũi gió mưa
Nặng miệt vườn trái đầu mùa dâng quả
Những cầu tre cầu khỉ nối bờ qua
Dòng sông ấy không còn người xưa nữa
Bao thuyền ghe vẫn tấp nập qua bờ
Em đã trôi về miền quá khứ
Ta kiếm gì chút ký ức vu vơ
Đã không trọn giấc mơ người hỡi
Giữ làm chi một nửa tứ thơ rơi
Nên câu xưa ta bẻ đôi đem thả
Nửa mong chờ về chốn biển khơi