đằng sau những con đường cùn...
Anh về đi, với bàn tay khép cửa Em cố tình vô ý chẳng cài then Anh vẫn bước dưới tàn cây nắng đỏ Mưa nhạt nhòa sau khung kính mù đen Anh đừng nói, giọng nửa mềm nửa quyết Dấu phẩy ngừng, sau dấu chấm...ngân thêm Anh vẫn lặng nghe thời gian hờn dỗi Bảo giông về xô đổ mảnh sương đêm Anh đừng đến ! Chiều vội vàng khước hẹn (Tạo cho mình dáng vẻ rất cô đơn) Anh vẫn khuất con đường nào xa lắm Gió run vai nghiêng vạt tóc giận hờn Anh đừng tìm ! Những chiều trên phố lạ (Thuở nay em ưa dạo phố một mình) Bàn chân cố đánh vòng thêm một đỗi (Ở nơi này anh lắm bận đi qua..) Anh đừng hỏi, đừng dùng dằng thêm nữa Chẳng mấy ai lầm lỗi đến hai lần Điều em tin là những điều tuyệt đối Cánh cửa khép hờ, then chốt bâng khuâng.. !! Nghi,