em đã hiểu
Có phải là tình yêu không anh?
Em chẳng biết nữa!!!
Đọc bài thơ rớt ngoài khung cửa
Thấy lòng mình sao cứ mênh mang
Mùa thu ơi đừng nhuộm lá vàng
Em nuối tiếc màu cỏ xanh huyền thoại
Gío heo may lạnh lùng thổi mãi
Tiếng thở dài sao buồn quá anh ơi!
Con sóng về bờ, con sóng lại ra khơi,
Cứ đến rồi đi muôn đời là thế
Em ngu ngơ nghĩ mình có thể
Gĩư con sóng ngủ ngoan lành nơi trái tim yêu...
Nhưng hôm nay em hiểu rồi...
Sóng xa bể, sóng đâu còn là sóng?
Dẫu tình em có lớn hơn bể rộng
Con sóng ngông cuồng đâu chịu đứng yên???
Đêm chơi vơi nước mắt em rơi
Em đã hiểu bây giờ em đã hiểu
Bởi yêu sóng nên em phải xa sóng
Nhưng....sóng ơi xa bờ có nhớ tới em không?
Em yêu anh ngày đêm trông ngóng
Sao lại cứ hỏi lòng... mình còn có yêu không?
Nhìn màn đêm trải rộng mông lung
Chờ lâu quá tình ơi có hoá đá?