lòng thuỷ dạ cội nguồn đâu nỗi nhớ
Người chưa đến sao cây dài bóng đổ
Người chưa đi sao bụi phấn hoen mờ
Tình chưa mơ sao thơ vẫn buồn thơ
Lòng chưa đắm đuối sao biển dài kỷ niệm
Môi chưa thấm sao dòng đời viên miễn
Lời chưa say sao trời đất quay cuồng
Mắt chưa trao sao nghiệp ủ tai ương
Vai chưa nhật nguyệt sao bến đời ủ rũ
Sương khói đó vẫn mập mờ bóng phủ
Mưa buông ngàn xuôi thác đổ tay lơi
Cỏ lá kia hãy vì gió đưa lời
Lòng thuỷ dạ cội nguồn đâu nỗi nhớ
Ta vẫn mở trăm năm về một cõi
Đoạn đường xưa vô thuỷ mộng tơ huyền
Sơ nguyệt giăng tàn khuấy động mơ tiên
Sa nụ thấm đầy trần gian vương vấn
Ta vẫn say cuối mùa hương vô tận
Khúc nghê thường còn trỉu nặng thu phong
Mầm xuân ơi khoan tiễn vội đêm đông
Ta còn ru mãi những dòng đời u lạnh
Người không đến sao tình ta mỏng mảnh
Người không đi sao cung ngọc hao gầy
Những dòng trôi nước lũ chảy riêng tây
Sao không trả ngược đoạn đời ta hụt hẫng
Ta vẫn thở dù cánh hồng xa vắng
Có tàn hơi thì bất tuyệt cung sầu
Nguyệt cầm ơi, cung phiếm bậc nơi đâu
Tấu cho thấm tơ tình ta đứt đoạn
Người không đến sao đành đi cho thơ điên loạn
Bước có hư vô cũng nặng dấu đời nhau
Lòng có dửng dưng cũng vàng úa mùa sau
Chưa thề nguyện sao cung vàng ta nghiêng ngửa
Ta vẫn còn đó với rừng thơ sầu úa
Dựa lưng đồi bờ suối chắn mây ngang
Vẫn ngẩn ngơ ở cuối độ thu tàn
Vẫn kêu khẽ cánh chim trời tha thiết
Người chưa đến nên chưa vội đi. Tình ta chưa vĩnh biệt
Một con sông cũng vạn kiếp luân hồi
Một cuộc tình cũng muôn nhánh xa xôi
Thì đoạn cuối đâu có gì do dự
Tuệ Tâm