hoang đường
Thôi anh nhé đừng buông lời hò hẹn
Bởi tình ta đã lạc bến huy hoàng
Có tìm về trong những giấc mơ hoang
Cũng rã nát cõi thiên đàng mộng mị
Ta biết lắm hồn thơ người thi sĩ
Lúc dâng cao muôn ý vị ngọt ngào
Lúc tủi hờn canh cánh giữa đêm thâu
Lúc tha thiết, lúc chìm sâu ảo mộng
Như ta đã một thời nuôi hy vọng
Rất tuyệt vời như men nóng vần thơ
Rồi men kia tan biến giữa bụi mờ
Ta nghiệt ngã nơi bến bờ hư, thực
Thôi anh nhé, đã cùng sâu đáy vực
Dẫu lòng mình vẫn rất mực yêu thương
Chẳng là thơ nên chết giữa hoang đường
Chẳng là nhạc nên vô thường vời vợi
Và anh nhé, hãy đi đi, đừng đợi …!
thihạnh
Bến Cạn
Nếu đã thế ngày mai ta sẽ chẳng
Dám mộng làm thi sĩ của riêng ai
Vì bỗng ngại vầng trăng sầu lẻ đợi
Dõi tin nhau qua vạn nẻo đường dài
Nếu đã thế ngày xưa ta cũng chẳng
Dám nhận làm tên lính trấn biên cương
Đang hò hẹn , bút nghiên ngày tháng cũ
Bỏ sân trường với vạn nỗi tơ vương
Nếu đã thế này em người xứ lạ
Ước mơ gì khi nhớ bóng quê xưa
Trời đất rộng mà mây vần vũ tủi
Chắng thiết bay xa tuy gió dư thừa …
Nếu đã thế người em miền xứ lạnh
Đôi ba vần ghép chuyện núi sông đau
Rồi khi biết tình tàn nơi bến cạn
Chúc em tròn đếm nốt những hư hao …
Em ở lại ta về như chửa gặp …
Nhược Thu