vỗ cánh
Em về bên đó xa xôi
Ðể trăng chiếc bóng bên đồi thở than
Em theo dấu hạc lên ngàn,
Tìm vui quên cội hoa tàn đau thương.
Lòng em gian dối khôn lường,
Lừa nhau đến đoạn cuối đường tình rơi!
Em như cánh nhạn chân trời,
Làm sao nhớ được những lời thề xưa!
Đỗ Bình