một nửa hồn xuân
Lâu rồi em chẳng làm thơ nữa
Vì người đâu hứa sẽ chờ mong
Vần gieo như khúc ca trầy trụa
Nên đành che dấu tận cung lòng
Bên ấy người đang say men nắng
Lạc vào muôn cảnh chốn thiên thai
Người có ngờ không em canh cánh
Tận trong cõi vắng chốn hiên ngoài…
Xuân mới mon men bên song cửa
Vuốt ve từng cánh tựa uyên ương
Nắng ấm lung linh hay hoa lửa
Mà nghe cháy nám cả thiên đường…
Thơ em chẳng nữa vàng hương nắng
Từ anh xa vắng cõi thơ chung
Một nửa hồn xuân nồng men đắng
Mà cả trời thơ hóa điên khùng…
Thi Hạnh