chờ vần lục bát ...
Dẫu nuối tiếc một thời đôi lục bát
Dắt dìu nhau chia xẻ chuyện vui buồn
Nhưng họp tan như số phần đã định
Thơ độc hành như lữ khách đêm đông
Những khoảng cách vô hình ngày càng rộng
Kề cận bên nhưng chẳng cảm thấy gần
Nguồn rung cảm chìm sâu vùng biển động
Thơ nổi trôi theo con sóng xa dần
Bài luận cuối, lời của tim lạc vận
Lục bát buồn nên cũng bỏ đi hoang
Mặc con chữ bám bụi đời meo mốc
Thơ không hồn, khập khiễng cõi nhân gian
Mầm thơ ươm chết khô trong nắng hạn
Gió đưa mây phiêu lãng góc trời xa
Mưa cũng theo, quên lối về chốn cũ
Thơ úa tàn, vườn sa mạc hoang liêu
Gặp tri kỷ rượu ngàn ly vẫn thiếu (*)
Vắng tri âm thơ vạn chữ cũng thừa
Bài luận cuối dở dang không viết nữa
Chờ lục bát về... dẫu đợi thiên thu !
TTL
(*)Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu