mối hận dài
(Nguyên tác Trường Hận Ca, Bạch Cư Dị)
Hán Hoàng mến mộ giai nhân
Ngôi cao trải mấy mùa xuân kiếm tìm
Mịt mù tăm cá bóng chim
Cung vàng điện ngọc chưa in gót hài
Nhà Dương trổ một cành mai
Nụ vừa hàm tiếu trang đài cấm cung
Mặt hoa diễm lệ não nùng
Muôn trân ngàn quý mặn nồng đóa lê
Cung vua một sớm rước về
Nghiêng vai mỉm miệng ai bì được đâu
Ba cung sáu viện mày chau
Quý Phi thanh sắc dẫn đầu cung son
Hơi xuân lành lạnh Ly Sơn
Suối tuôn mạch ấm nhẹ mơn da ngà
Bàn tay thể nữ tắm hoa
Mịn màng mỡ đọng một tòa thiên nhiên
Đào thơ sen ngó tuyết in
Uyên ương chắp cánh qua miền tóc tơ
Hoa nhường trăng tủi mây thua
Trâm cài phấn điểm son tô vẻ hồng
Xạ lan xuân tỏa mịt mùng
Năm canh ngắn ngủi cửu trùng dậy trưa
Minh quân từ đấy hững hờ
Thiết triều trễ nải ngẩn ngơ miếu đường
Rượu khuya trà sớm bữa thường
Một tay Phi Tử chủ trương đền vàng
Hậu cung hương sắc ba ngàn
Quân vương sủng ái một nàng mà thôi
Dịu dàng phấn má son môi
Hài nhung yểu điệu lệnh vời đêm xuân
Tiệc hoa chuốc chén ái ân
Tình xuân dậy sóng gối chăn riêng mình
Ơn vua nhuần gội gia đình
Quyền cao bổng hậu hiển vinh một nhà
Khiến bao nhiêu bậc mẹ cha
Thầm mong con gái hơn là con trai
Ly Cung cao ngất từng mây
Nhạc tiên theo gió bay đầy không gian
Câu ca điệu múa nhịp nhàng
Bay theo tiếng sáo cung đàn êm êm
Mắt say chiêm ngắm ngày đêm
Vẫn chưa thỏa thích nỗi niềm đam mê…
Ngư Dương trống trận dội về
Cho tan tành khúc Vũ Y Nghê Thường
Đế đô khói bụi chiến trường
Ngàn muôn xa mã nhắm đường tây nam
Mới ngoài trăm dặm Tràng An
Thúy Hoa cờ rũ binh đoàn dậm chân
Ba quân thánh chỉ bất tuân
Tình ta thôi nhé có ngần ấy thôi
Xót nhìn ngọc rụng vàng rơi
Hỡi ơi sắc nước hương trời phôi pha
Pháp trường dựng trước long xa
Đành che mắt lệ chan hòa máu tuôn
Bụi vàng gió thổi từng cơn
Lên đèo Kiếm Các xuống cồn Nga Mi
Quanh co sạn đạo vắng hoe
Cờ bay trong ánh tà huy nhạt mờ
Nước non Ba Thục tiêu sơ
Quân vương ý sớm tình trưa não nề
Hành cung dõi bóng trăng thề
Mưa khuya chuông tối vọng về lời thương
Vần xoay ngựa lại lên đường
Mã Ngôi bùn đất còn vương máu đào
Chìm châu đắm ngọc năm nào
Vua tôi lệ đẫm áo bào duổi dong
Trông vời cửa khuyết cõi đông
Mặc cho xe chạy ngựa lồng hồi loan
Phù Dung Thái Dịch mơ màng
Vị Ương xanh biếc mấy hàng lơ thơ
Phù Dung vẻ dấu yêu xưa
Mày xanh lá liễu khi vừa gặp nhau
Riêng người năm trước tìm đâu
Hoa kia lá ấy lệ sầu nhỏ sa
Xuân sang đào mận nở hoa
Ngô đồng lá rụng biết là vào thu
Từ nam cung tới tây vu
Cỏ cao đã tới thước dư ngọn rồi
Thềm rêu quét dọn thiếu người
Lê Viên Tử Đệ qua thời xuân xanh
Với bao cung nữ nội khanh
Thời gian đã nhuộm tóc thành tuyết sương
Nẻo khuya đom đóm soi đường
Bay quanh điện cũ còn vương ý sầu
Ngọn đèn tàn lụi đêm thâu
Năm canh trằn trọc dễ đâu mộng về
Thu không vừa sáng vẻ khuê
Ngỡ màn đêm mới phủ che cõi trần
Nào ngờ sao biếc dòng Ngân
Lòng đơn vội tưởng rạng dần bình minh
Cung xưa ngói lạnh rung mình
Chăn loan đệm thúy vắng hình bóng ai
Âm dương cách biệt lâu rồi
Mộng chưa một giấc thăm người tương tư
Đất Lâm Cùng có đạo sư
Vào ra Tử Phủ Thanh Đô chiêu hồn
Cảm lòng khắc khoải quân vương
Sai phương sĩ tới mười phương kiếm tìm
Đạp mây cưỡi gió đi liền
Thanh Thiên rồi xuống Hoàng Tuyền thấy đâu
Chợt nghe ngoài cõi thần châu
Non tiên sừng sững biển sâu mịt mùng
Gác cao năm sắc cầu vồng
Quần tiên mặt ngọc tưng bừng hội xuân
Có nàng tên gọi Thái Chân
Mặt so Phi Tử có phần hao hao
Hiên tây cửa ngọc rước vào
Chúc mừng sứ giả thiên trào vãng lai
Tin vừa thức tỉnh hồn mai
Còn say giấc mộng trang đài Cửu Hoa
Bồi hồi thảng thốt bước ra
Mũ nghiêng nghiêng tóc lòa xòa vai thon
Mắt nhìn khôn xiết nguồn cơn
Lòng giai nhân dạ quân vương bồi hồi
Chiêu Dương ân ái qua rồi
Bồng Lai tiên cảnh dài trôi mấy mùa
Từ phen tử biệt đến giờ
Nỗi niềm khao khát mịt mờ nước mây
Cõi trần ngó xuống từ đây
Tràng An nào thấy sương dầy bụi tung
Vật xưa muôn đội ơn lòng
Hoa Điền hộp ngọc vàng dòng kim thoa
Thoa này một nhánh tách ra
Ngọc kia một mảnh hộp quà dấu yêu
Bền vàng chắc ngọc bao nhiêu
Duyên tiên tình tục còn nhiều ái ân
Chia tay căn dặn mấy lần
Thề xưa thất tịch ân cần nhắc ai
Trời cao liền cánh chim bay
Đất dầy nguyện được làm cây liền cành
Đất trời có lúc tan tành
Hận kia muôn thủa hận đành hận thôi