nhớ mẹ...!
Đã bao năm miệt mài nơi xứ lạ
Chốn quê nhà tóc mẹ ngã màu bông
Mà con mãi mang thân đời viễn xứ
Mẹ hiền ơi ! nghe đau nhói trong lòng !
Thân của mẹ héo gầy theo năm tháng
Bởi ưu tư , phiền muộn nặng vai còng
Nước mắt mẹ đã khô đi dòng lệ
Khóc tang chồng , tủi phận trẻ long đong.
Ngày con nhỏ mẹ buôn tần , bán tảo
Nuôi đám con mong lớn được nên người
Binh lửa đến mỗi thằng đi một xứ
Tàn cuộc rồi mắt mẹ lại đầy vơi .
Mẹ đưa tiễn những đứa con xuống mộ
Khóc cho thằng xác lạnh gởi rừng hoang
Mắt mẹ mờ sau bao lần đưa tiễn
Tre khóc măng đời mẹ lắm gian nan.
Vai trĩu nặng những gánh đồ nuôi trẻ
Gói cơm khô vài ba lát bánh mì
Mẹ chiu chắt nuôi những thằng ngục tối
Chuyến xe đời mẹ tần tảo ngược xuôi !
Tuổi xuân xanh mẹ đâu vui đời thục nữ
Chỉ chăm lo bổn phận với chồng con
Thương cho mẹ suốt một đời lận đận
Bóng ngã chiều lòng mẹ vẫn héo hon.
Nơi quê nhà giờ mẹ thân một bóng
Chỉ vui vầy với đám cháu mồ côi
Mấy thằng còn lại thì đời viễn xứ
Xuôi theo dòng những thân phận nỗi trôi .
Chiều hôm nay con lòng buồn nhớ mẹ
Nhớ bờ tre nhớ hàng bưởi vườn sau
Nhớ dáng mẹ xưa đang ngồi giặt áo
Nhớ đêm hè trắng rụng những hoa cau.
Con ước được như ngày xưa còn bé
Còn sum vầy bên mẹ bữa cơm chiều
Còn được mẹ dán cho từng con diều giấy
Còn bị la rầy khi con lỡ lầm sai.
Con gục mặt cúi đầu trong thổn thức
Nước mắt con bất chợt lại tràn đầy
Con của mẹ tóc nay giờ cũng bạc
Mà lòng còn như đứa trẻ thơ ngây.!
PT.937