người trở về !
Chân bước chậm lối về qua phố cũ
Sắc se lòng cơn gió lạnh chiều đông
Mùa thu qua không còn nắng tươi hồng
Sương vướng lạnh bước chân đời cô lữ !
Ta về đây gót chân đời viễn xứ
Giẫm lá buồn sót lại buổi tàn thu
Hồn như tan theo những lớp mây mù
Bay lãng đãng tìm về thời xưa mộng.
Mấy mươi năm dấu đời nằm im bóng
Bỗng trở mình thức giấc đón người xưa
Người trở về hồn vữa buổi sau mưa
Chỉ còn lại những vết bùn lầy lội !
Vết lăng trầm theo cuộc đời tăm tối
Còn lại gì tan rã một hồn đau !
Dấu ân tình cứ nối tiếp qua mau
Và mỗi bận lại hằn thêm vết khắc.
Mỗi bước chân lại thấy hồn thêm chật
Dấu xưa đâu ? sao chỉ thấy nhạt nhòa !
Lớp sương mù trùm phủ khắp quanh ta
Như nhốt kín cả một thời xưa cũ !
PT.937