chuyển bến
Trần gian lắm chỗ để thân nương
Nhưng chẳng đâu bằng chốn cố hương
Thân quyến bạn bè lời kể lể
Nơi đây phong kín chẳng ai tường
Mỗi người số mệnh sẵn dành lâu
Không phải khôn khờ tránh được đâu
Mái tóc pha sương chưa trọn vẹn
Hoa sầu kéo tới phải đương đầu
Cuối chuyện trần gian đậu bến tôi
Xa xa bóng nhạn lướt đơn côi
Bay đi chuyển bến tìm mơ tổ
Ấy kể đoạn đường khúc lẻ loi
Thôi đấy lòng riêng cho cả nhé
Những người mộng đẹp đã yêu thương
Luyến lưu chi nữa gây buồn khổ
Cho kẻ mộng thầm vẹn ước mong
Đặng Xuân Linh