mảnh đời nho nhỏ
Chim lẻ bên rào dường như kiếm bạn
Suốt cả đời tự hót tự mình nghe
Đứng lặng lờ loanh quanh nhìn ngơ ngẩn
Để tìm vui nguồn an ủi bên lề
Chú mèo bỡ ngỡ nhìn tre lá phất
Gió nhẹ đùa đẩy cảnh vật hoang sơ
Thân trơ trụi với hàng cây xơ xác
Trời âm u lác đác giọt sương mờ
Đã thương mến không lời thơ so sánh
Chẳng một lần nói hẳn tiếng kêu than
Như quên mình con thiêu thân vào lửa
Dù tan thây vẫn hướng ngọn đèn vàng
Những ốc sên mang nặng vào thân thể
Vẫn kéo lê trong cỏ ướt mảnh vườn
Viên gạch hững hờ dựng như tảng đá
Cũng ráng trèo đeo khối vỏ trên lưng
Đặng Xuân Linh
Bordeaux, ngày 29-03-2007