rồi sương cũng đã tan
Một sáng mặt trời ló dạng,
rồi sương cũng phải tan
Một thoáng đời người qua vội,
nhìn quanh ôi thấy ngỡ ngàng
Một chút tình còn sót lại
Rộn ràng sương dệt mơ hoang!
Thiên đường nẻo lạc... ôm tình
Sương kết mây ngàn
Vươn mình bay lãng đãng
... che mát cho nhân gian
Huyền Băng